Mùa xuân là khơi nguồn của sự sáng tạo và tình yêu, nhưng đứng trước tình yêu lứa đôi thì hoa nhường, và nguyệt thẹn để dành cho tình yêu đôi lứa, bởi vậy mùa thu làm xao xuyến tâm hồn, mùa đông lạnh giá sẽ qua nhanh để mùa xuân đâm trồi và nảy lộc :
Mưa xuân rơi lắc rắc
Lộc còn láu trên cành
Hỏi bạn lời e ấp
Bao giờ xuân mới xanh
Từ ngàn xưa để lại những câu chuyện tình yêu thật cảm động như Thúy kiều và Kim trọng qua áng thơ thiên tài của Nguyễn Du, đó là một tình yêu trong sáng đâu kể sang hèn.Có muôn cớ để tự dưng… yêu nhau. Người ta bảo là tình yêu thoảng qua, tình yêu sét đánh. Các bác nhà thơ vốn đa cảm, đa tình đã làm cho tình yêu vốn đẹp càng lung linh, huyền ảo, càng lôi cuốn, hấp dẫn.
tựa như Phùng quán viết :
Trái-thơ chín nhiều đến nỗi
Mỗi đêm tôi thức giấc nhiều lần
Đêm quên ngủ
Ngày quên ăn
Rượu như lửa tôi uống tràn thay nước
Chắc chỉ một ngày thôi
Tôi sẽ ngã gục
Dưới chân em
Chết kiệt sức vì thơ!…
Vũ Hoàng Nam- ông giáo làm thơ- kể nỗi niềm của chàng trai khi ra biển nhớ người yêu ở nơi xa:Đêm quên ngủ
Ngày quên ăn
Rượu như lửa tôi uống tràn thay nước
Chắc chỉ một ngày thôi
Tôi sẽ ngã gục
Dưới chân em
Chết kiệt sức vì thơ!…
Thế là xa cách mênh mông
Anh ngồi ôm biển vào lòng tương tư.
Không có em, anh đành ngồi ôm nước ở biển để cho gần gặn nhau, để thấy em như đang bên anh. Ôi chao, nhớ thương nhau đến thế là cùng.
Nhà thơ Xuân Diệu một thi sĩ về thơ tình đã thốt lên:
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Và một nhà thơ mà tôi ngưỡng một nhất đó là Nguyễn Bính một nhà thơ có một tình cảm rất đặc biệt với dân tộc, ông đề cao giá trị tình yêu thuần khiết của người con gái nông thôn : Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít
- Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa
- Như hôm em đi lễ chùa
- Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh
- Hoa chanh nở giữa vườn chanh
- Thầy u mình với chúng mình chân quê
- Hôm qua em đi tỉnh về
- Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều
Điều Anh muốn nói với mùa xuân là đã là tình yêu đôi lứa thì không thể chia cắt và không thể chia ly, chúng ta đang sống trong thời kì toàn cầu hóa vì vậy , cho dù với không gian và khoảng cách như thế nào, đều có thể đến với nhau bằng tấm lòng, chân thành, hiểu biết tôn trọng nhau thì trái ngọt của mùa xuân sẽ đến cho những người biết nâng lưu và trân trọng đón nhận nó.
Anh biết nhiều thơ thế! hì. Đúng là nhà văn thật rồi, viết hay vậy! nhưng mà đầu em nhỏ nên cũng k hiểu được nhiều ! he xin lỗi nhá!
Trả lờiXóa