Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

SẮC THU HÀ NỘI MÀU GÌ???

Nguồn Intenet

Lâu rồi mình mãi mê đi tìm cơm áo gạo tiền tận miền trung khúc ruột thân yêu lên chả viết gì được, đúng là đồng tiền là một ma lực nó làm cho con người ta điên đảo và đảo điên vì nó, may quá chớm thu minh trở lại thủ đô thân yêu nơi chôn dấu bao kỉ niệm, ngày còn bé cứ đến những ngày này cờ xí rợp trời, hà nội như khoác trên mình một cái áo sặc sỡ để đón chào những ngày mùa thu đáng nhớ, biết bao thế hệ thanh niên vì cái ngày mùa thu tháng tám đã làm lên những trang sử chói lọi của dân tộc.Để gây dựng lên cơ nghiệp ngày hôm nay cho thủ đô yêu dấu.
Hà nội giờ đã đổi khác Hồ gươm nay như cái ao tù bé tý, phố cũ rêu phong nay còn đâu thay vào đó là những màu sơn sặc sỡ lòe loẹt, thậm trí có phần kệch kỡm, với chiều sâu và dài của Thăng Long - Hà nội, phải chăng Hà Nội đang thay đổi theo chiều hướng mà ngay cả cái Sở kiến trúc quy hoạch to tướng cũng không thể kiểm soát được, với người hà nội giờ đây những câu chuyện bất tận xung quanh Hồ Gươm, về tiếng tàu điện kêu leng keng, tiếng rao bán lạc giang, tào phớ chỉ còn trong hoài niệm. Thay vào đó là các quán ăn nhanh, nhịp độ sống gấp hơn, cái ồn ào che lấp những không gian tĩnh nặng của phố cổ, lâu rồi tôi mới có dịp tản bộ trên các con đường của khu phố cũ, thay vì không gian tĩnh nặng trầm mặc, bê ly cà phê của người Hà nội lộ ra các quán trà chanh chém gió của đám thanh niên mới lớn, than ôi những nam thanh nữ tú của người hà nội tuôn ra như suối những lời vàng ngọc mà người lớn nghe đến giật mình, chắc là văn hóa ngoại lai đã thâm nhập sâu vào cái giai tầng này.
Những ngày này Hà nội có những điểm nhấn của người biểu tình chống Trung Quốc, có thể nói đây là một dấu ấn về lòng yêu nước của những người biểu tình về tinh thần chống Tàu khựa, mình ủng hộ họ muốn chung tay với họ để góp phần tăng thêm tinh thần chống Trung quốc gây hấn ở biển đông, nhưng cái gì nhiều quá cũng nhàm chán, đôi khi dẫn đến những ngộ nhận không đáng có
Khi mà họ lại xưng danh là trí thức hàng đầu, chỉ bằng một thông báo có đóng dấu treo của chính quyền họ đã  trở thành người quan sát cuộc biểu tình, vậy là một lần nữa các sĩ phu bắc hà vỗ ngực này đã cho chúng ta thấy lòng yêu nước của họ.
Với mục tiêu để thị uy lòng yêu nước với hơn mười cuộc, họ đã làm xong phận sự của mình trong bối cảnh hiện nay, nhưng khi mà những người biểu tình biểu thị thái quá và thách thức, chỉ chích chính quyền là điều không lên, việc nào ra việc đó họ là trí thức lên quá hiểu điều này, không thể lẫn lộn vàng thau.
Bởi vì cuộc biểu tình cũng cho chúng ta thấy cần có, một không gian mở cho nhân dân bày tỏ quan điểm với các vấn đề của đất nước, nhưng sự manh nha này không được chính quyền quan tâm, một xã hội theo kiểu dân chủ nửa vời với một đảng cầm quyền sẽ không có không gian cho người biểu tình, vì họ đang lo sợ vô cớ
chẳng khác một mình một ngựa đi trên đường mà cứ sợ bóng đêm.
Mùa thu Hà nội làm tôi nao lòng khi nghĩ đến những người mà tôi yêu quý, chợt nhớ câu thơ của Nguyễn Đình Thi
                                                                         Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
  Những phố dài xao xác hơi may
   Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
Cái chớm lạnh mùa thu, và hơi may ( hơi may chứ không phải là heo may ), thềm nắng, lá rơi đầy- những gì gần gũi thân quen mang theo linh hồn Hà Nội- đã trở thành hành trang của người đi xa. Nhà  thơ đã cảm nhận chúng không chỉ bằng trực cảm mà còn bằng linh cảm, bằng nhịp thức của trái tim hoài niệm. Không ồn ào, cầu kỳ, những vần thơ của Nguyễn Đình Thi lắng đọng, neo giữ vững bền trong tâm hồn người đọc.
Trải qua nhiều bể dâu, Thăng Long - Hà nội giờ đây vật đổi sao dời, nhưng cốt cách và tâm hồn người  Hà nội đêu không thay đổi, những ai vỗ ngực xưng danh sĩ phu bắc hà hãy làm cho đúng cái phận sự của mình, đặt lợi ích cao nhất  là lòng yêu nước nồng nàn và lợi ích của người của người dân làm mục đích tối thượng thì đó mới là cốt cách của sĩ phu bắc hà, bất cứ một mưu đồ cá nhân nào làm xấu đi thanh danh của trí thức Hà thành đều là đám bỏ đi, trời Hà nội cao và trong xanh quá hãy làm cho nó trong sạch từ kiến trúc thượng tầng lúc đó chính quyền mới được người dân tin yêu và theo các tấm gương này. Nhưng than ôi đã là dân thì chỉ biết than với trời xanh vì chưa nhìn thấy những tấm gương sáng, trong xã hội ngày hôm nay. Thật quả là đáng tiếc.