Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Hành Lộ Nan

Entry dành tặng cho những người  mà tôi thương nhớ
Hoa bách hợp Nguồn Internet

Dừng chén, ném đũa, nuốt không được
Tuốt kiếm nhìn quanh lòng mênh mang
Muốn vượt Hoàng Hà sông băng đóng
...
Đường đi khó ! Đường đi khó !
Nay ở đâu ? Đường bao ngả ?
Cưỡi gió phá sóng hẳn có ngày
Treo thẳng buồm mây vượt biển  cả
Thơ Lý Bạch
Bài thơ này nó luôn đúng với tâm trạng của những người đi xa, tâm trạng tôi lúc này rối bời xa những người tôi yêu quý, xa mẹ già mến thương,  thương nhớ nhưng vì nhiều lý do vẫn phải ra đi, với những người đi xa họ luôn tâm niệm một điều để dành tặng cho ai đó,  những tương lai thật hạnh phúc vô bờ, hạnh phúc và khổ đau luôn song hành,  đó là quy luật của muôn đời mong rằng ai đó hiểu và chia sẻ với những người đi xa.
 Xa mặt cách lòng xưa nay thường xảy ra những chuyện mà người ta không thể biết trước được, mong rằng ai đó sẽ  vì những tình cảm đã có vượt qua mọi cám dỗ để người đi xa tĩnh tâm công tác.
Trời Hà nội u ám, nhiều mây lẳng lặng, trời mưa rơi  lất phất , cái rét của giữa mùa làm lòng người nao lúng, và chùn bước khi ra đi nhưng nhớ  lại lời thầy và cha khi đọc lại bài  "Hành lộ nan" của Lý Bạch sao giống tâm trạng mình thế. Vậy mà thủa thiếu thời tôi chúa ghét bài này khi nhà thơ Trần Dần giảng giải. Ngày đó ở cơ quan cha toàn trí thức cóc cụ rơi vào hoàn cảnh khác nhau chỉ ngồi trà thuốc bình phẩm thơ phú, tôi theo cha đến vì đơn giản là ở nhà ko có ai trông và ngày nào cũng nghe về thơ ca, liêm luật, trong thơ đường mặc dù chả hiểu gì, bây giờ nghĩ lại mới ngộ ra nhiều điều và cảm thông với các vị tiền bối.
Ngày nay việc cách xa cũng không còn như thời của Lý Bạch nữa không gian và khoảng cách gần như không có,  vì  nhờ  các dịch vụ viễn thông, nhưng đúng là tình cảm thì xa thật. Ai đó từng rơi vào hoàn cảnh này mới thấy hết được  nỗi nhớ mênh mang của người đi xa. Đên nay sẽ là đêm dài nhất mà tôi từng biết mặc dù chúng cũng chỉ 12 h như mọi ngày, biết sao được vì người đi thì đã đi rồi . Đành tự an ủi mình thôi ngày mai trời lại sáng , tương lai đang chờ đón tôi nhiều người mong ngóng ngày tôi trở về nên phải cố gắng để trở về nguyên vẹn để xứng đáng với ai đó.
Hoa đào  nguồnblog Donga
                                                                      Vô đề
Mùa đông tan giá
 Cõi lòng miên man
Lạnh lùng đơn chiếc
Lặng nghe trong gió
 Có tiếng ai đó!
Tôi chợt bừng tỉnh
 Mùa xuân đến rồi ?
Sắc xuân lắng đọng
Mở toang cõi lòng
Đã nguội lạnh bấy lâu
Chào mùa xuân trở lại.
Cho đời thêm hạnh phúc.  
                                                                               Đêm đông dài vô tận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét