Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

một thời đã qua!!!

Ai đã từng sống ở Hà Nội vào thời khắc của thời kỳ bao cấp, đều thương cảm và xót xa với đời sống vật chất chẳng lấy gì làm dư giả chung của toàn xã hội , vào thơi kỳ đó việc lo ba bữa ăn hàng ngày trở thành gánh nặng cho toàn gia đình và mỗi khi được ăn giò, chả thì đó chính là tết rồi . Ây thế mà có những giá trị về văn hóa thì bây giờ các vàng chúng ta cũng chẳng có được tỷ như tình làng nghĩa xóm, tình cảm hàng phố nó thắm đượm chất nhân văn của người Hà nội trong các khu phố,  kiểu như nhà  bên cạnh có nồi canh ngon đều thích chia sẻ với bà con hàng phố, em bé nhà bên bị ốm cảm cúm hàng xóm tìm mấy cây thuốc nam quanh nhà chế biến thành thuốc là khỏi ngay, trẻ con ngoài buổi học trên lớp buổi còn lại ở nhà vui chơi, thỏa mái với các trò chơi dân gian, điều này minh chứng rằng không phải cứ học nhiều là đã thành người tài, vấn đề là cách học và khả năng tư duy độc lập của cá nhân.
Nhưng những năm gần đây nghành GD hình như họ đã lãng quên điều này, cho dù họ đang cố nhồi nhét vào đầu những đứa trẻ của chúng ta cái gọi là kiến thức của thời đại, hệ lụy cho việc này đó là người học cảm giác càng học càng dốt. Và tỷ lệ thất học ngày càng gia tăng.
Và với lý do chúng ta sống trong thời kỳ hội nhập sâu rộng trong thế giới của sự toàn cầu hóa về văn hóa, và văn hóa Việt của  chung ta xuống đến mức thảm hại dạng như, xin lỗi , cảm ơn là sự xa xỉ đối với đại đa số người dân , học sinh thì có thể ngay lập tức đánh nhau vì những lý do rất người lớn, đó là tranh nhau tình yêu. Vấn đề giáo dục tình dục cho giới trẻ vị thành niên bây giờ trở lên cấp thiết hơn bao giờ hết, nhưng chúng ta chỉ có hô hào và xong đâu lại đóng đấy qua các chiến dịch thông chẳng còn đọng lại gì. Mặc dù chúng ta đã bỏ ra hàng đống tiền phung phí.
 Thường thức văn hóa bây giờ chả khác gì như những người phàm phu tục tửu, tỷ như khi bước vào một bữa tiệc, đáng ra chúng ta  thưởng hoa, ngắm nguyệt một cách thanh tao nhã . Nhưng bây giờ chẳng ai muốn làm tao nhân mặc khách mà chỉ muốn làm tiều phu đốn củi., ăn nhanh sống gấp hưởng thụ tất cả mà chả đếm xỉa đến văn hóa của  dân tộc mình,  đó chính là một  bộ phận không nhỏ người Việt chúng ta, đây chính là một tính xấu mà cần phải lên án cho dù đó là giai tầng nào.
Chúng ta hô hào giữ gìn bản sắc dân tộc , nhưng bản sắc là gì thì chẳng ai định nghĩa chính xác do đó dân gian tha hồ mà sáng tác đào bới những vốn văn hóa  được cho là quái dị, đến tiền nhân cũng không thể nhận ra.
(hết phần 1)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét