Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

INSTALLATION món ăn khó nhuốt !!!

Vậy là đã sắp kết thúc thập niên đầu tiên của thế kỉ 21, tình hình văn hóa nghệ thuật của nước nhà thật đáng báo động cơ hồ như chúng ta sắp thoái trào, những tác phẩm làng nhàng ở tầm văn hóa thấp ra đời hàng ngày, thậm chí hàng giờ để phục vụ số đông những người muốn thưởng thức văn hóa ăn nhanh bất chấp lý  luận và tư duy.
   Vậy khi văn hóa đích thực lâm vào ngõ cụt, trước những ham muốn và khát khao bộc lộ tư tưởng chững hình thức nghệ thuật mới . Trong phạm vi bài viết này tác giả chỉ đi sâu vào mảnh đất quen thuộc của mình đó là nghệ thuật tạo hình hiện đại, và tác động của nó đối với công chúng yêu loại hình nghệ thuật này .
Installation cũng đã châm ngòi cho cuộc  trường chinh trên quê hương nước Việt của chúng ta nó sớm được một số tác giả trẻ đưa vào mục đích sáng tác của mình, với Đặng Thị Châu Khuê một không gian sắp đặt tại Bảo tàng dân tộc học cũng chưa thỏa mãn hết ý tưởng của bà, hoặc tỷ tác phẩm rằm tháng 7 của họa sĩ Bảo Toàn , đã ghi dấu đậm nét, và chúng ta không thể không nhắc đến đó là Đào Anh Khánh với những tác phẩm của anh ghi dấu từng chặng đường phát triển của loại hình nghệ thuật này, Cũng rất may cho số đông khán giả Việt những tác phẩm sắp đặt này đều có hơi hướng  của dân tộc, vì chất liệu tạo lên tác phẩm của họ đều từ Tranh, Tre, phên dậu, võng gai, bu gà, rọ lợn, mành mành, hương nhang. Rõ ràng với các chất liệu dân gian như vậy họ đã cho những người thưởng ngoạn loại hình nghệ thuật này đỡ sốc hơn với những kiểu sắp đặt của phương tây, còn nhiều đáng bàn về các loại chất liệu này nhưng đây là một ngả đường mới cho nghệ thuật đương đại Việt nam, làm cho công chúng được hưởng lợi.
Thật lòng tôi kỳ vọng vào sự khai phá, và phá cách của các tác giả trẻ vào mảnh đất này, hơn là hội họa giá vẽ, và một lẫn nữa chúng ta thấy các tác giả  việt của chúng ta chưa đến nỗi mất gốc khi tiếp thu các loại hình nghệ thuật mới mẻ này, với Việt nam chúng ta tinh thần phương đông và nho giáo đã ăn sâu và bén rễ lên không thể một sớm một chiều bị khuất phục trước văn hóa ngoại lai được.
Nhiều nghệ sĩ trẻ của chúng ta khi Tây học đã được học về cách tạo hình phương tây rõ là đã nếm món pho mát  đã rất khó nuốt nhưng miếng pho mát văn hóa này khi du nhập vào Việt nam càng trở lên khó nuốt hơn rất nhiều, Một trung tâm văn hóa Pháp , Một Viện Gớt , giữa lòng thủ đô và một số quỹ hải ngoại đang cổ vũ  cho các nghệ sĩ để làm loại hình nghệ thuật  này nhưng xem ra  trừng đó là chưa đủ để  đưa loại hình nghệ thuật này đi vào cuộc sống, nó vẫn là mảnh đất riêng, sân chơi nho nhỏ của nhóm nghệ sĩ tiền phong.
Installation được nhóm vị lai của Marinetti ở Ý- 1909, tuyên ngôn Siêu thực của Breton ở Pháp - 1924. Và sau khi Duchamp nổ phát đạn đầu tiên bằng cái bệt vệ sinh trong một triển lãm, và Moholy Nagy, Schwitter ngay sau đó đã châm ngòi cho loại  hình nghệ thuật  này, và quá trình nhân giống được giới tạo hình Châu âu Trình diễn suốt mấy chục năm nay, khi thể hiện món này đòi hỏi nghệ sĩ phải có cảm xúc  khái quá, tính trí tuệ , và nắm được nhiều ngôn ngữ tạo hình khác nhau, mà qua đó nó tải được những thông điệp mà các loại hình nghệ thuật khác không làm được.
Vậy là một loại hình nghệ thuật mới đã có chỗ đứng trong lòng công chúng Việt nam, để nó phát triển và hòa nhập với dòng chảy văn hóa Việt nó đòi hỏi những nghệ sĩ theo đuổi loại hình nghệ thuật này phải có tầm tư duy lớn, bao quát , và vốn văn hóa phong phú mà những cái này hình như các trường Mĩ Thuật Việt nam không có trong giáo trình, vì vậy trên con đường đi tìm dòng chảy văn hóa này nếu không có sự quan tâm của các cơ quan văn hóa  thì nó mãi vẫn là cái đuôi của thế giới, mà chúng ta đừng mong hòng có tác phẩm xứng tầm thời đại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét