Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Cô của em !!!

Có một  thời như thế đó ngày 20-11 các thầy cô đều đề cao giá trị nhân văn vì đó chính là ngày tôn vinh các thầy cô, tôi nhớ khi còn học lớp 7B1 với chiếc xe đạp cà tàng cùng các bạn rồng rắn đến nhà cô chơi ở mãi tận Thành công, xa lắc thế mà cả lớp cứ vừa đi vừa chữa xe cũng đến được nhà cô, thật cảm động khi cô xuống tận chân cầu thang đón các em học sinh của mình vào nhà, mà chúng tôi ky cóp cả lớp cũng chỉ đủ mua một bó hoa hồng to đùng và 2 khung ảnh kỷ niệm,  nếp nhà đơn sơ như mọi người của thời  kỳ bao cấp vừa chấm dứt, trong nhà cô chả có gì đáng giá ngoài những bức tranh hoa, và phong cảnh của Trung quốc, lạ nhất là cô rất tự hào về những bức tranh đó thế mới lạ chứ, cô kể cho cả lớp nghe về lại lịch của từng bức tranh, và rất đỗi tự hào về những anh chị học lớp trên, người thành đạt người thì đi bộ đội hoặc có những người bỏ ngang cho dù đó là những người hoc ở Am, trong câu chuyện cô chả bao giờ nhắc đến từ học sinh hư hay cá biệt trong lớp, mà cô chỉ nói anh, chị này hay nghịch thế thôi, chúng tôi càng nghe càng thấm thía những bài học về đạo đức của nhà giáo, tôi tin những bài học sinh động  về đạo đức  nhà giáo, như vậy vẫn theo suốt chúng tôi  trong cuộc đời này.
Lũ chúng tôi vừa nghe chuyện vừa uống nước chè xanh và ăn rất nhiều kẹo bột của nhà cô, mặc dù ở nhà tôi hàng đống tôi chả bao giờ động đế, nhưng sao hôm đó tôi thấy ngon thế, loáng một cái cô phải đi lấy thêm, bọn con gái chúng ăn nhanh thật.
Hôm nay khi gặp mặt nhau để đến thăm cô, tóc cô nay đã bạc gần hết nhưng đôi mắt vẫn chưa phải đeo kính, cô nhận ra tôi ngay vì tôi có những ấn tượng không thể làm cô quên được, tôi học cũng khá phải mỗi cái tội nghịch thì chả ai bằng, ngày đó ao cá trước trường cứ xểnh ra là tôi lại đi câu hoặc giăng lưới , để bắt cá, đến lỗi lớp tôi luốn bị trừ  điểm thi đua vì cái tội này của tôi, và chả biết suốt những năm học đó tôi viết bao nhiêu bản kiểm điểm, và mỗi lần như vậy cô đều ôn tồn phân tích điều hay lẽ phải cho tôi làm cho tôi ngộ ra nhiều điều mà đến hôm nay vẫn còn thấm thía, Cô ơi  tóc cô đã bạc nhưng chắc những bài học dạy làm người cho em thật thấm thía, bây giờ sao chúng ta làm giáo dục khó thế ? bệnh thành tích, hình như đã ăn sâu vào tâm trí nhà giáo rồi hay sao ý .
 Làm sao chúng ta có thể khắc khoải, và mong mỏi cho đến ngày xưa cô nhỉ em chỉ mong có một ngày nào đó các nhà giáo của chúng ta hãy gạt qua mọi lỗi lo của cơm- áo -gạo tiền thường nhật để trả lại cho nhà giáo các danh hiệu cao quý này đó lòng nhân của người thầy. Kể cũng khó lắm thay nghành giáo dục vì tiêu chí của xã hội ngày nay đã đảo lộn rồi .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét