Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2010

SInh nhật chủ blog hi!!!!


Hôm này ngày đẹp nhất trong năm tôi sinh ra ở một vùng quên nghèo khó ở vùng đất Hải Dương, nơi mà quanh năm với những cánh đồng chiêm trũng,  những kỉ niệm thời ấu thơ tôi chỉ nghe qua lời kể của cha và mẹ khi lớn. Tôi thực sự hạnh phúc khi có những người nuôi dưỡng và giúp tôi trở thành người như ngày hôm nay. Tôi ngàn lần cảm ơn những người đã sinh ra và cho tôi kiếp làm người .Năm 4 tuổi theo cha ra kinh đô mọi kí ức với tôi hồi đó  đều nhớ như in ở đất kinh kì này thời bao cấp ai cũng vất vả lên mọi người sống rất tình người, một thời mà tôi cứ nhớ mãi những buổi cha, mẹ cho đi ăn kem ở Tràng Tiền , và lượn một vòng Hồ tây và sung sướng nhất là được ăn những que kem bông to đùng, vì là út lên anh chị nào cũng phải nhường lên lúc nào tôi cũng được ưu tiên cây kem to nhất,  và còn đó những ngày quốc khánh cờ hoa lộng lẫy khắp phố phường, được mặc quần áo mới và theo các anh chị đi xem duyệt binh, thật thú vị và là niềm tự hào dân tộc với tôi có lẽ cũng bắt đầu từ đây.
Trong cuộc đời ai cũng có những kí ức đẹp về tuổi thơ để hoài niệm và tôi thật vui khi được sống trong một gia đình đầm ấm, đầy tình người của cha mẹ, tôi còn nhớ những năm 80 mươi khi mới đổi tiền lúc đó thật khó khăn mọi người trong nhà đều lớn, khi mâm cơm có chút ít thức ăn nào mọi người đều nhường cho tôi cả thật cảm động, lúc đó tôi đâu biết chỉ ăn và ăn thôi nghĩ lại thấy mình cũng vô tâm.Nhưng đó cũng là một phần của cuộc đời khi lớn ai cũng phải trải qua.
Những năm tháng quân ngũ đó là thời kì mà tôi nhớ lâu nhất, năm 17 tuổi 8 tháng tôi  vào quân ngũ sau những tháng ngày thao luyện tân binh ở Bắc Giang tôi được điều về quân khu 2, chả cần suy nghĩ gì viết đơn xin lên mặt trận vị xuyên. Mẹ nghe tin đó rụng rời nhưng tôi đã quyết lên chả cấp nào ngăn được lên đành để tôi đi ra mặt trận để nếm mùi của chiến tranh. Đó là những tháng ngày mà  các cao điểm quanh dãy  Mẫu Sơn xảy ra những trận pháo kích rất quyết liệt, giữa ta và địch.
Với tôi đó là những tháng ngày không thể nào quên, những đồng đội tôi có những người hy sinh, bị thương tôi may mắn hơn họ chả hề hấn gì mặc dù cũng lĩnh vài vết sẹo. Sau đó tôi cảm giác  ta và ông bạn Trung quốc cũng chẳng mặn mà với cuộc chiến vô nghĩa này lên toàn lính nhà ta với lính địch lại làm hòa với nhau mà chả cần cấp nào cho phép.
 Tôi trở về trong niềm vui của gia đình và bè bạn vầ bắt đầu cuộc trường chinh của con đường học vấn mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn thây mình nhỏ bé đối với lượng kiến thức của nhân loại.
Trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời con người ngày nay rất  ít người thích hoài niệm về quá khứ, họ thường thích những thứ mà công nghệ mới mang lại, và một bộ phận đã lãng quên những vốn văn hóa của chính dân tộc mình nó tồn tại ở dạng\, như người Tày trong lễ hội lại nói tiếng kinh, hoặc lễ cấp sắc của người Dao cũng vậy, tệ hơn nữa là lễ hội của người Mông cũng toàn nói tiếng kinh, vậy  nếu chúng ta không thể giữ được nét riêng của văn hóa cho những dân tộc này thì nguy cơ biến mất tiếng thổ ngữ của địa phương là hiện hữu.
Một ngày mới đã bắt đầu, những tia nắng đầu tiên xua tan lạnh tê tái của vùng tây bắc xa xôi tôi đơn thân ở chốn này mà chưa biết ngày nào trở về, chắc ngày về còn xa lắm, cầu mong những người bạn mới sẽ đến với tôi như một  quy luật của muôn đời và sẽ đơm hoa kết trái như một lẽ của tự nhiên. Chúc những người bạn mới của tôi sẽ hiểu và thông cảm và chia sẻ cùng tôi trước  những ngã ba của cuộc đời này. Nếu vậy đó quả là một điều may mắn và hạnh phúc với tôi.
Nguồn: Blog Đông A

          Mùa yêu thương 
Đông trưa tàn úa
Nắng đã lên rồi
Xua tan băng giá
Thắp lửa lòng lên
Tìm sắc xuân mới
Đời bớt quạnh hưu
Để mãi mùa xuân
Là mùa hạnh  phúc. 
                                                                       TN- 27-12-2010





2 nhận xét:

  1. Chào Thaydoi73!
    Tôi cũng từng là người lính và như bạn "ngàn lần yêu tổ quốc, yêu dân tộc"

    Trả lờiXóa
  2. Chào Trần Hùng! rất vui được làm quen với bác, có dịp chúng ta sẽ tái ngộ sớm nhất! hân hạnh được chào đón bác!

    Trả lờiXóa