Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Một ngày buồn???


Nguồn Internet

     Thật khó khi viết dòng này đó là sự công khai riêng của cá nhân chủ blog. Nỗi buồn dâng trào khi tôi đọc những dòng chữ sao mà đáng ghét thế, mọi  khi các con chữ mà tôi yêu quý sao hôm nay như muốn nhảy tưng tửng trước mặt tôi mặc dù ngày Noen đã cận kề những một nỗi buồn thương nhớ đang ấm ức  trong tôi, cuộc đời có nhiều thăng trầm nhưng người ta phải tin vào một cái gì đó chứ, và tôi chợt nhớ đến những mùa giáng sinh đầy vui vẻ và ấm cúng khi cả gia đình tôi đoàn tụ, niềm vui và hân hoan  chào đón một năm mới đầy hạnh phúc.
   Với cá nhân tôi rất ghét sự giả dối được bọc trong bất cứ cái gì cho dù đó là vàng ròng, những người thiếu niềm tin trong cuộc sống thì chẳng bao giờ có hạnh phúc. Niềm tin nhiều khi nó còn mạnh hơn cả một tôn giáo, và tôi cũng tự hỏi khi người ta khi đã có niềm tin, rồi mà họ có thể đánh mất nó trong phút giây, những người như vậy thường sẽ gặp nhiều rủi ro trong cuộc sống  thường nhật.
Lại một mùa Giáng sinh đang về, ngoài kia mọi người đang vui mừng chào đón, nhìn họ tôi thật thèm muốn cuộc sống bình dị đó, nhưng thiên chức của mỗi người là khác nhau sinh ra ở nước Mỹ thì trên đầu lúc nào cũng có Tổng thống còn sinh ra ở Việt nam thì mãi là người Việt Nam điều đó không thể thay đổi được, vì vậy chúng ta không có sự lựa chọn cha mẹ và tổ quốc mình.
Tôi ngàn lần yêu tổ quốc mình yêu dân tộc mà đã sinh ra tôi. Xin ngàn lần cảm ơn những người thầy trong nước và quốc tế đã giúp tôi đã có kiến thức như ngày hôm nay, để đứng vững trên con đường đi tới của mình.
Trong cuộc đời tôi điều tôi hối tiếc nhất đó là không chăm sóc được người thầy vô cùng kính yêu, người GS già  lúc lâm chung tôi không ở cạnh người đó là người đã khai mở cho tôi nhiều hướng nghiên cứu tạo lên sự thành công của tôi ngày hôm nay
Trời mùa đông giá lạnh, đơn chiếc , tôi thấy nao lòng khi nghĩ về những người tôi thương mến, họ đã xa tôi, mặc dù lòng họ  thanh thản khi họ rời xa tôi về phương trời Âu lạ lẫm đối với tôi, họ mang đi vật quý báu nhất mà ông trời đã ban tặng, cầu mong vật báu của tôi mãi hạnh phúc.
Và ai đó mà tôi thương mến cũng cũng đang đo đếm  tình cảm của mình  với tôi thật đắng lòng, bỏi tình cảm sao có thể mang ra cân đong đo đếm được, hãy mang những niềm  tin vào cuộc đời thì thấy sẽ nhẹ lòng hơn.
Dẫu vậy,  cuộc sống vẫn phải tiếp diễn làm người vẫn phải sinh nhai, cuộc sống mưu sinh đầy nhọc nhằn trước mặt. Hạnh phúc và khổ đau luôn song hành nó chỉ khác ở các cung bậc khác nhau và ai ở cung bậc nào thì phải chấp nhận nó như một món quà của tự nhiên, ai không đón nhận thì tự nhiên cũng chẳng bao giờ ban tặng.
Một năm mới hoan hỉ  chào đón người công giáo vừa trải qua những giây phút đắng lòng, và khổ đau, xin chúc mọi người sức khỏe bình an. Tôi chân thành dành những lời ngợi ca nhất cho những người luôn lấy lòng tự hào của dân tộc Việt và  đặt lợi ích của nhân dân lên trên tất cả để đâu tranh cho cái thiện và chân lý để dân tộc này mãi trường tồn và không khiếp sợ bất cứ thế lực nào.
 Entry này  riêng cho chủ Blog và ko nhận bất cứ một commen nào???